LINH HỒN TRONG 9 PHÚT VÀ SỰ HỒI SINH CỦA MỘT BÁC SỸ

Mt bác sĩ sau khi chết linh hn đã thy gì trong 9 phút và hi sinh
Thủy Nguyên dịch
    Tri nghim bên ngoài thân xác (OBE) và tri nghim cn t (NDE) đã đưc biết đến t lâu và vn b tranh cãi, đơn gin bi gii khoa hc ch lưu không tin là có linh hn. Tuy nhiên, tht thú v khi nghe mt bác s hàng đu thế gii nói v tri nghim OBE và NDE ca chính mình. 


Giáo sư Bác s George G. Ritchie (25/9/1923 – 29/10/2007) tng là ch tch ca Hc vin Tr liu đa khoa Richmond, tng là trưng khoa Tâm thn hc caBnh vin Towers, ngưi sáng lp và và ch tch Liên Đoàn Thanh niên Thế gii (Universal Youth Corps, inc) trong gn 20 năm.
    Năm 1967, ông làm bác sRichmond, và vào năm 1983 ông chuyn đến Anniston, Alabama làm trưng khoa Tâm thn hc ti Trung tâm y tế khu vc Đông Bc Alabama, Hoa Kỳ. Ông tr v Richmond vào năm 1986 đ tiếp tc làm bác s tư cho đến khi ngh ngơi vào năm 1992.
    Vào tháng 12/1943, George Ritchie đã chết trong mt bnh vin quân đi tui 20 vì bnh viêm phi và đã đưc đưa vào nhà xác. Nhưng kỳ diu thay, 9 phút sau ông sng tr li, và k v nhng điu đáng kinh ngc mà ông đã chng kiến khi trong trng thái bên ngoài thân xác. Ritchie đã viết v Tri nghim cn  t (NDE) ca ông trong cun sách “Tr li t ngày mai”, đng tác gi vi  Elizabeth Sherrill, xut bn ln đu năm 1978. Cun sách đã đưc dch sang 9 th tiếng khác nhau.
    Bác sĩ George Ritchie đã k li rt chi tiết nhng gì mà mình đã tri qua trong
sut khong thi gian ông chết.

                                                     Hình minh ha
    Đó là đu tháng 12/1943, khi Ritchie đưc chuyn ti mt bnh vin ti tri Barkeley, Texas , Hoa Kỳ đ điu tr bnh viêm phi. Ông không biết là mình bnh nng ti mc nào. Ông luôn ch nghĩ ti vic bình phc cho mau mà lên xe
la ti Richmond, Virginia đ nhp hc trưng y trong chương trình đào to bác s quân y ca quân đi. Theo hn, vào lúc 4 gi sáng ngày 20/12, xe quân đi s đến đưa ông ra nhà ga đ ti trưng.
    Trái vi mong mun ca ông, bnh tình ca ông không thuyên gim. Vào đêm 19/12/1943, bnh ca Ritchie tr nng. Ông bt đu st và ho liên tc. Ông ly gi bt ming li đ đ làm n. 3 gi sáng ngày 20, Ritchie c gng đng dy và thay qun áo đi xe đến. Nhưng ông đã không th làm đưc, và bt tnh sau đó.
    “Khi tôi m mt ra, tôi thy mình đang nm trong mt căn phòng mà tôi chưa tng thy bao gi. Mt ngn la nh cháy trong mt ngn đèn bên cnh. Tôi nm đó mt lúc, c gng nh li là mình đang đâu. Thình lình tôi ngi bt dy. Xe la ! Mình tr chuyến tàu mt !
    Gi đây tôi biết rng nhng gì mình sp mô t s nghe rt l thưng… tt c nhng gì tôi có th làm là k li nhng s kin đêm đó đúng như chúng đã xy ra. Tôi nhy ra khi giưng và tìm b đng phc ca tôi khp phòng. Không có trên thành giưng : tôi dng li, nhìn chm chm. Mt ngưi nào đó đang nm  trên cái giưng mà tôi va mi ri khi.

                                                       Hình minh ha

    Tôi bưc li gn gưng trong ánh sáng l m, ri lùi li. Anh ta đã chết. Hàm răng khép h, làn da màu xám tht kinh khng. Ri tôi nhìn thy chiếc nhn.
    Trên bàn tay trái ca anh ta là chiếc nhn ca hi sinh viên Phi Gamma Delta mà tôi đã đeo trong sut hai năm qua.
    Tôi chy vào đi snh, mong mun thoát khi căn phòng bí n đó. Richmond, đó là điu quan trng nht – ti Richmond. Tôi bt đu xung đi snh đ ra ca bên ngoài. “Coi chng !” Tôi hét lên vi mt ngưi phc v trong bnh vin mà đang r quay sang ch tôi. Anh ta dưng như không nghe thy, và mt giây sau anh ta đã đi ngang qua ch tôi đng như th tôi không có đó.
   Tht l lùng. Tôi ti ch cánh ca, đi xuyên qua và phát hin ra là mình đang tiến v Richmond rt nhanh trong bóng ti bên ngoài. Đang chy ư ? Đang bay ư? Tôi ch biết rng mt đt ti tăm đang trưt qua trong khi nhng ý nghĩ khác chiếm ly tâm trí tôi, nhng suy nghĩ đáng s và khó hiu.  Ngưi phc v đã không nhìn thy mình. Nếu mi ngưi ti trưng y cũng không th nhìn thy mình thì sao ?
   Tôi thy mt con sông rng, ri thy cây cu dài bc qua sông đ vào mt thành ph. Tôi thy mt tim gii khát, quán bia và mt quán cà phê. Ti đây tôi đã gp mt vài ngưi và hi h tên đưng và tên thành ph nhưng chng có ai thy và đáp li tôi c. Tôi nhiu ln đp tay lên vai mt ngưi khi hi nhưng tay tôi như chm vào khong không. Đó là mt ngưi có gương mt tròn và cm có si râu dài. Sau đó tôi đi đến bên mt ngưi th đin đang loay hoay qun  dây đin thoi vào mt bánh xe ln.
    Vô cùng bi ri, tôi dng li bên mt bung đin thoi và đt tay tôi lên si dây đin thoi. Ít ra thì si dây nm đó, nhưng bàn tay tôi không th chm vào nó. Tôi nhn thy mt điu rõ ràng: tôi đã mt đi xác thân ca mình, cái bàn tay mà có th cm đưc si dây kia, cái thân th mà ngưi ta nhìn thy.
    Tôi cũng bt đu hiu ra rng cái xác trên chiếc giưng đó chính là ca  tôi, không th hiu sao li tách ra khi tôi, và vic mà tôi phi làm là phi tr v nhp li vào nó càng nhanh càng tt.
Vic tìm đưng quay li khu căn c và bnh vin không có gì khó khăn. Thc s tôi hu như tr li đó ngay tc khc khi tôi nghĩ đến nó. Nhưng căn phòng nh mà tôi đã ri đi thì đâu ? Thế là tôi bt đu mt trong nhng cuc tìm kiếm kỳ l nht đi: cuc tìm kiếm chính mình. Khi tôi chy t khu này sang khu khác, đi qua hết phòng này sang phòng khác lúc các bnh binh đang ng – nhng ngưi lính đu trc tui tôi, tôi nhn ra rng chúng ta l lm vi chính khuôn mt ca mình như thế nào. My ln tôi dng li bên mt ngưi mà tôi c ng là mình. Nhưng chiếc nhn Hi sinh viên không có, và tôi li vi tìm.
    Cui cùng tôi đi vào mt gian phòng nh vi ánh sáng l m. Mt tm khăn tri đã đưc kéo ph lên xác ngưi trên giưng, nhưng đôi cánh tay ca ngưi đó nm dc bên ngoài. Chiếc nhn tôi tìm nm trên bàn tay trái ca thân xác y.
    Tôi đã c kéo tm vi ra nhưng không th nm đưc nó. Và lúc đó là ln đu tiên tôi nghĩ điu mà đã xy ra vi mình, chính là cái mà nhân loi vn gi là “cái chết”.
    Trong thi khc tuyt vng nht y, căn phòng bng sáng rc r, mt th ánh sáng l lùng tôi chưa tng thy bao gi, và tôi như b lôi cun theo ngun ánh sáng y. Tôi đã trông thy nhng quang cnh mà t khi sinh ra cho đến bây gi tôi chưa bao gi đưc thy, nhng cnh trí mà tôi nghĩ rng ch  có thế gii bên kia, và tôi không nhìn đưc rõ các sinh linh đó. Có vùng ti tăm u ám, có vùng li chan hòa ánh sáng vô cùng tươi đp vi các sinh linh trông như nhng thiên thn.
    Sau đó đt ngt vng sáng gim dn, tôi mun quay v.  Trong phút chc tôi li thy nhng căn phòng, nhng thân xác bt đng trên giưng. Tôi tiến ti chiếc giưng ca thân xác mình. Tôi như b cun hút vào cái thân xác đó. Ri, t t c đng các ngón tay, cui cùng tôi m mt ra. Mt lúc sau, mt bác sĩ và cô y tá đã trưc mt tôi, nét mt rng r. Vy là tôi đã sng li, đã tht s hi sinh…”
    Thi đó, thuc penicilline chưa đưc phát minh nên vic cha tr bnh sưng phi vô cùng khó khăn, 90 phn trăm ngưi bnh khó thoát khi lưi hái ca t thn. Vào bui sáng ngày 20/12/1943 các bác sĩ bnh vin đã xác nhn rng George Ritchie đã chết nên ngưi ta chuyn xác ông đến nhà  quàn. Ti đây mt s th tc giy t, giy khai t và th tc chun b đưa ngưi chết vào quan tài đã đưc tiến hành, và ngưi ta chun b thông báo đi các nơi rng George Ritchie đã chết.
    Không ai có thng tưng đưc, Ritchie sng li và mang theo câu chuyn diu kỳ mà ông tri nghim trong giây phút trái tim đã ngng đp, khi mà mi du hiu ca s sng không còn. Nhng điu George Ritchie k li sau khi sng dy đã làm các bác sĩ trong bnh vin kinh ngc. Điu kỳ l đáng lưu ý là nhng gì Ritchie đã k và ghi chép li trong tp nht ký trong 9 phút chết đó v sau đu đưc chng minh là có thc.
    Mt năm sau, Ritchie tr v tri Barkeley và đưc gi sang Âu Châu đ phc v ti mt bnh vin quân y. Trên đưng xe đã ch Ritchie đi ngang qua thành ph mà mt năm trưc trong khi b coi là đã chết, Ritchie đã ti. Tim bán bia, tim cà phê, cây cu dài bc qua sông, nhng con đưng, nhng bng hiu, ccái bung đin thoi năm xưa… tt c đu có tht trong thc tế. Đó là thành phVicksburg thuc tiu bang Mississipi, nơi mà chưa bao gi George Ritchie đt chân đến.
    George Ritchie sau này tr thành Vin trưng Vin tâm thn hc Charlotsville, bang Virginia Hoa Kỳ, và sut đi ông không th nào quên rng mình đã có ln chết đi sng li, cũng như không th nào quên các cnh gii llùng bên kia ca t.
    Giáo sư Bác s George G. Ritchie mt vào ngày 29/10/2007 ti nhà riêng Irvington , Virginia , Hoa Kỳ, hưng th 84 tui.

    “Cái chết chng qua là mt ô ca, là mt cái gì đó mà bn bưc qua” –

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *